Album Truyện Ngắn - Chia Tay, Mưa Và Nước Mắt

( Trong tình yêu , khi mà tất cả niềm tin và hi vọng đã trao cho một người ai đều hứa với người mình yêu rằng sẽ bên nhau trọn đời hay mãi không xa rời. Nhưng nếu một ngày khi mà tình yêu hi vọng và cả niềm tin ấy đổ vỡ...liệu có ai còn nhớ lời hứa khi xưa...)
 
* * *
Tôi đã từng yêu một người và cũng có thể nói là đang yêu người đó. Dù cho bây giờ tình cảm ấy chỉ là tình yêu đơn phương. Một người bạn thân đã từng nói với tôi một câu : yêu đơn phương như cuốn trên mình cái chăn bông và đi giữa phố vậy. bản thân thấy nó thật ấm áp dù cho người ngoài lại trách mình khùng mình điên. Nhưng thật sự quên một người đã từng là tất cả rất khó.....

Tôi quen em nhờ thằng bạn - một sự tình cờ khi nó gửi nhầm số điện thoại em cho tôi khi tôi hỏi nó số đứa bạn. Và tôi quen em. Cứ thế trong một năm trời chúng tôi trò chuyện mỗi đêm. Em và tôi rất hợp.Đó là khoảng thời gian làm tôi vui vì tôi - một thằng con trai sống nội tâm ít tiếp xúc lại tìm được người hiểu mình. Sau đó một thời gian vì gia đình tôi có chuyện nên tôi đã không dùng điện thoại nữa và thực sự vì biến cố đó mà tôi lại trở nên im lặng và ít tiếp xúc hơn và hơn nữa là tôi đã quên em....
Vài tháng sau đó tôi dùng lại điện thoại vì phải đi học xa nhà. Rồi một tối khi mà tôi đã yên giấc thì bỗng có một cuộc gọi từ một số điện thoại là , bình thường tôi sẽ không nghe nhưng mà chả hiểu sao lần ấy tôi lại nghe máy. 
-Alo ai vậy ?
-Cho em hỏi có phải anh chinh không ạ ?. Một giọng nữ khá ngọt ngào 
-Đúng rồi. Ai vậy ?
-Hi anh nhớ em không ?
-Có mà em là ai
Tút tút tút
Tôi khá bực mình vì bị phá mất giấc ngủ. Tôi còn nhớ lúc đó là 22h
Rồi tôi cũng ngủ lại và quên mất đi chuyện đêm qua. Cho đến đêm tiếp theo số điện thoại ấy lại gọi đến. 22h 
Tôi nghe máy thì người ấy tắt.
Đến sáng mai tôi gọi thì không liên lạc được. Thực sự lúc đó có cảm giác hoang mang :( Tôi còn nhớ tôi đã lưu số điện thoại cô ấy là mờ-a
Rồi đêm ấy. Cô ấy lại gọi và lúc ấy cô đã gợi lại kí ức. 


Như tôi và em hay đùa với nhau : may mắn sao em đăng tin lên chương trình như chưa hề có cuộc chia li nên mới tìm được anh đó.

Chúng tôi cứ nói chuyện thế trong 1 thời gian dài. Và một tối tôi đã gặp được em. Nói ra cũng hơi ngại nhưng em gặp tôi cũng không đúng mà phải nói là em gặp thằng say :( Chả là lúc ấy tôi mới uống rượu thất tình với thằng bạn (tất nhiên là nó thất) và tôi chạy xe xuống nhà em, ngôi nhà lớn nhất thị trấn ấy (địa chỉ do thằng bạn cho). Và tôi gọi em qua. Tôi : tóc rối xù , mặt ngu ngu ngồi trên chiếc xe của thằng bạn - Em : tay che miệng , như thiên thần vậy. Tôi chả nói được câu nào, lúc đấy tỉnh men luôn. Và đêm ấy em trở thành người yêu "của tôi" (lí do tôi yêu em thì tôi chỉ dám nói là : không có lí do , còn em yêu tôi thì tôi không rõ chắc là tôi đẹp hay hấp dẫn gì đó)
Yêu em tôi đã do dự nhiều lắm. Tôi còn nhớ đêm ấy tôi đã suy nghĩ rất rất nhiều vì câu nói của bạn em. Tôi đã tính up ảnh tôi chụp bạn em pm tôi nhưng vì 1 số lí do nên tôi xin phép. Và đêm ấy tôi đã ngồi viết ra hết nỗi lòng :
"TNC



Đây có được xem là cổ tích không ??



Tôi : xấu trai , đi dream , tiền ăn còn thiếu , nội tâm , không định hướng tương lai

Cô ấy : hot girl , nhà giàu , tiền không thiếu , năng động , hiểu biết 

Tôi : từ nóc nhà tôi nhảy xuống cùng lắm trầy tí da

Cô ấy : từ nóc nhà cô ấy nhảy xuống chẳng còn da để trầy

Tôi : chả ma nào thèm

Cô ấy : trai theo không thiếu





Và cô ấy chọn tôi. Ban đầu tôi ngỡ cô ấy chỉ đùa nhưng không. Vì tôi hiểu cô ấy

Nhiều đêm lang thang một mình nhẩm Mặc Cảm (Rap - Karik) mà lòng thắt. Quen tôi cô ấy chả được gì. Cô ấy chấp nhận mất bạn để đến với tôi.

Nhưng tôi sợ và trong sâu thẳm trái tim thằng nghèo này vẫn muốn quên cô ấy để cô đến với người ta. Người tốt hơn tôi trăm ngàn lần. Nhưng thằng này vẫn hi vọng...



Cô ấy có 1 đứa bạn. Tôi không có gì thỳ nó có cái đó.

Tôi thật sự buồn và đã rơi nước mắt khi thấy người con trai đó chỷ là bạn nhưng cho cô ấy rất nhiều - cho cô ấy những thứ mà cô ấy muốn. Trong khi tôi thỳ chưa tặng cô ấy cái gì. Tôi quá tệ. Ghét cái thứ mang tên tiền. 



Có hôm cô ấy bảo : anh à em yêu anh không phải vì cái đó đâu

Mà tôi chỉ biết im lặng. 



Có hôm cô ấy nhắn tin tới :Anh à mai mốt anh phải là chồng em đó

Tôi rep : tất nhiên rồi em











Mà em à anh sợ lắm anh sợ ngày em vui nhất là ngày anh buồn nhất. Anh sợ mai đây bố em sẽ tìm anh và "xin anh cút khỏi cuộc đời em" 





Quen em anh đã biết lo cho mình và lo cho người khác rồi Và anh biết cảm giác một mình khóc trong đêm rồi.

23h55 23/4/2016 Nhớ em"
Tôi và em yêu nhau rất hạnh phúc.Bạn em cũng biết em yêu một thằng như tôi. Và tôi làm người yêu em trong con mắt không vui của bạn em. Nhưng tôi không quan tâm chuyện đó tôi chỉ cần em yêu tôi. Tôi sẵn sàng đánh đổi hết..


Anh có thể bỏ cả thế giới để yêu em. Nhưng tại sao em ? tại sao em không thể bỏ hình bóng kia để yêu anh ?

Và rồi một ngày kia. Tôi còn nhớ sẽ nhớ và mãi nhớ ngày ấy. Ngày mưa... 3/7/2016
Cô ấy hẹn tôi đi chơi. Và tôi đã lỡ hẹn vài phút vì bị ngã xe. Và khi gặp em chỉ cười. Chưa kịp đi thì bố em xuất hiện trước mặt tôi và gọi em về. Tôi lặng lẽ quay xe về. Trên đường về lòng tôi cứ nặng trĩu và tôi cứ có cảm giác như đó là lần gặp cuối cùng . Tôi đã gọi cho em nói như vậy - em chỉ cười. Và đêm ấy cô gái ấy cô gái tôi xem là tất cả đã nhắn cho tôi 1 tin nhắn : mình chia tay anh nhé, em thấy hết tình cảm với anh rồi. Tôi không tin các bạn cứ thử nghĩ xem, hôm qua mới ôm nhau nay nói hết tình cảm. Tôi đã gọi cho em và nhận được câu trả lời như vậy. Tôi nghĩ em đùa. Nhưng tôi đã lầm. Em đã nói thật. Thật lòng
Đau. Suốt 1 tuần liền tôi như người mất hồn ngày ăn 1 lần.Tôi đã cầu xin em để được yêu em. Nhưng đáp lại là : anh là con người vậy à anh ? anh yếu đuối vậy à. đồ đàn bà. Tôi cầu xin không được tôi khóc. Tôi khóc vào điện thoại. Nhưng đáp lại là tiếng cười của em. Rồi tôi hỏi hỏi mãi. Và em đã nói là CHƯA QUÊN ĐƯỢC NGƯỜI KIA. Tôi giận em lắm nhưng không. Tôi hỏi bằng được tên đó, lúc đó tôi đã nghĩ rằng tôi sẽ giết thằng đó rồi một hôm tôi gọi em và nói với em rằng tên đó sẽ không yên với tôi - tôi chỉ nói vậy thôi. Và em lại cười và tôi nhận ra có cả bạn em đang cười. Đau quá đau. Tôi cứ như vậy cho đến khi chú gọi tôi vào làm cho công ti chú ở SG. Tôi đã nhận lời luôn và quyết định đi luôn hôm ấy 11/7/2016 . Tôi đi mà không 1 lời từ biệt với những đứa bạn. Mẹ tôi cũng đoán được tôi ở nhà buồn vì chuyện gì ấy nên chỉ dọn đồ cho đứa con trai của mẹ rời xa vòng tay của gia đình. 18 tuổi đầu mà suốt ngày chỉ loay hoay ở nhà. Bây giờ đi xa. Hôm ấy mẹ tôi đã khóc - nhưng thằng con trai bất hiếu chỉ nghĩ đến người con gái ấy. Chuyến xe lăn bánh khỏi miền Trung thân thương.... 



Và SG tôi bắt tay vào công việc ngay. Tôi làm và làm. Tôi lấy công việc để quên em. Tôi làm 2 tuần cũng là 2 tuần tôi ốm. Tôi kiệt sức và gầy đi trông rõ. Nhưng đêm đến nước mắt vẫn cứ tuôn rơi. Cái cảm giác nửa đêm ngồi dậy chui vào góc phòng khóc - như một đứa trẻ. Tôi nhớ em không chịu được. Tôi gọi em. Em không nghe máy. Ngày xưa mà em không nghe máy là tôi giận luôn. giận vài ngày cơ. giận đến khi nào em tới nhà ôm hôn tôi mãi tôi mới hết giận =)
"Nhưng giờ thì sao. Không là gì của nhau nữa rồi. Em à anh biết anh sai anh ngu anh ngơ anh đánh mất em nếu cho thời gian quay lại 1 tháng trước anh sẽ không bao giờ để cho em nói câu chia tay. Anh sẽ tới gặp em và ôm em thật chặt. Em sẽ hết giận thôi. Đúng không cô gái. Rồi em sẽ đánh anh cái kiểu đánh mà chả đau tí nào ấy. Rồi em sẽ chun chun cái mũi. Rồi em lại cười tít hết 2 mắt. Anh nhớ em lắm. Anh muốn về nhà. SG chật chội và bon chen lắm em à." 
Vào SG tôi chỉ làm ăn rồi ngủ rồi làm. Chú tôi cứ nói mãi một câu với tôi : sao cháu buồn hoài vậy c ? cháu thử cười chú xem nào. Tôi chỉ cười gượng rồi đi.
Tôi chỉ chịu được 2 tuần rồi thật sự tôi muốn về về với em. Tôi nhớ em quá. Đi làm mà mắt cứ nhìn xa và suy nghĩ. Nhưng tôi biết trong trái tim em bây giờ đã không còn tôi......
Bạn, Nguyễn Văn Nghĩa và người khác
Hashtag:

Thông báo
Blog mình đang trong quá trình chỉnh sửa và hoàn thiện template mới nên còn một số chức năng click vào nhưng chưa dùng được. Lưu ý những blog nào đã liên kết với bên mình vui lòng đọc bài này để cập nhật logo blog nhé.
ĐÃ HIỂU